“Bao lâu rồi bạn chưa nắm đôi bàn tay của mẹ?”. Nếu bạn không thể trả lời, thì bạn cũng giống như tôi…
Tôi chẳng nhớ nổi chính xác lần gần đây nhất tôi nắm tay mẹ vào lúc nào. Có lẽ, nó cũng là khoảng những năm tháng tôi học cấp 2. Nhìn lại, thời gian trôi đi cũng ngót nghét cả chục năm rồi. Trong ký ức của tôi, tay mẹ to hơn tay tôi nhiều. Bàn tay mẹ tôi có những vết chai thô ráp, da nhăn nheo với những đốm đen lấm tấm, và còn có cả những vết sẹo dài ngắn khác nhau.
Tôi nghe các dì kể rằng vì mẹ là chị cả nên phải làm nhiều hơn. Hết giờ học, mẹ là người cõng em trên lưng rồi vào rừng nhặt từng bó củi, chiều về nhà lại thái chuối chăn mấy con lợn con… Ngày còn bé, tôi cứ ngỡ mẹ tôi có năng lực đặc biệt bởi chẳng có việc gì mẹ không làm được. Đôi bàn tay mẹ - đôi bàn tay đã gạt nước mắt cho tôi khi lần đầu bị điểm kém, xoa lưng cho tôi ngủ mỗi khi tôi khó chịu, nắm tay tôi đi qua những ẩm ương đầu đời… Rồi cũng chính đôi bàn tay ấy mang đến những bữa cơm ngon, đánh bay hàng vạn hạt bụi trên tủ, còn gian bếp thì sạch bong…
Bàn tay mẹ luôn vỗ về những lúc tôi yếu lòng
Mẹ tôi đã vất vả nhiều, từ lúc còn là chị của các cậu, các dì đến lúc là mẹ của hai chị em tôi. Ngay khi đi làm về, chưa kịp nghỉ ngơi cho đỡ mệt, mẹ lại tất bật với công việc dọn dẹp của mình. Mỗi khi nhớ về những ngày tháng ấy, tôi thương nhất là lúc mẹ phải cắm cúi cọ nhà vệ sinh. Những vết đen, vết ố vàng bám trên sàn, trên bệt sứ, trên bồn rửa mặt khiến mẹ phải dùng bao nhiêu chất tẩy rửa và cọ mãi mà vẫn chẳng thể sạch được như ban đầu. Rồi những lúc bồn cầu của nhà tôi bị tắc nghẽn, mẹ cũng lại phải cất công đi mua đồ về để sửa. Chứng kiến mẹ cứ luôn tay luôn chân dọn dẹp, đã không ít lần bố phàn nàn. Bố luôn muốn thay các thiết bị vệ sinh mới để mẹ được nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng mẹ tôi nhất quyết không chịu. Tôi biết, mẹ không đồng ý bởi trong lòng mẹ, chi phí cho chuyện học hành, sinh hoạt của chị em tôi còn tốn kém rất nhiều.
Có lẽ vì không muốn mẹ phải vất vả thêm nữa, bố tôi đã tự đi sắm cho gia đình những thiết bị vệ sinh mới. Đó là chiếc chậu rửa mặt và bệt sứ vệ sinh của thương hiệu Clara. Dù mẹ có hơi giận vì bố tự ý đi mua nhưng khi nhìn phòng tắm nhà mình được thay áo mới, cả tôi và mẹ đều vui mừng. Chậu rửa mặt của Clara có màu men trắng với những đường cong rất tinh tế. Lúc rửa mặt, khuôn mặt tôi còn được in rõ trên chiếc vòi xả nước chứ không phải hình ảnh mờ mờ như chiếc vòi cũ. Bố tôi bảo nó có độ bóng loáng và hình ảnh rõ nét như vậy là bởi được mạ điện 5 lớp. Còn chiếc bồn vệ sinh thì khỏi chê vào đâu, chỉ cần ấn nhẹ một cái là có thể xả sạch ngay mà lại không bao giờ thấy bị tắc nghẽn. Bố bảo phòng vệ sinh thường là nơi có nhiều vi khuẩn nên bố đã chọn bệt vệ sinh của Clara có tráng men self-cleaning kháng khuẩn để bảo vệ sức khỏe của cả nhà. Đúng là có đồ mới mẹ tiết kiệm được bao nhiêu thời gian cọ rửa, chỉ cần dùng khăn lau là phòng vệ sinh nhà tôi sạch bong như mới.
Chậu rửa mặt tinh tế của Clara
Bệt sứ vệ sinh của Clara luôn sạch sẽ
Bây giờ, tuy mẹ tôi đã không phải vất vả dọn dẹp nữa nhưng mỗi lần về thăm nhà, nhìn đôi bàn tay của mẹ, tôi chỉ chực rớt nước mắt. Sự ngại ngùng của một người trưởng thành khiến tôi chẳng thể dễ dàng nắm tay mẹ như ngày còn bé. Nhưng hơn hết, tôi hiểu được bao gió sương, bao vất vả đều đã in hằn lên đôi bàn tay ấy.
Có rất nhiều người khen tôi có bàn tay đẹp, nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Để có đôi bàn tay mềm mịn của tôi, mẹ đã đổi nó bằng bao vất vả của mình. Rồi tôi tự trách bản thân và run lên mỗi khi nghe câu hỏi: Đã bao lâu rồi bạn chưa nắm lấy đôi bàn tay của mẹ?
…
Ngay lúc này, nếu có thể, tôi chỉ muốn chạy ngay về nhà và nắm lấy đôi bàn tay của mẹ, vì đó là thứ tôi trân trọng nhất trên cuộc đời này.
“Bàn tay này đã nuôi lớn đời tôi... / Đã chai sần nhăn nheo cùng năm tháng”…
Comments